Vì sao đạo diễn “28 Years Later” lại sử dụng iPhone để quay phim?
Đạo diễn người Anh Danny Boyle gần đây đã hé lộ bí quyết đằng sau những cảnh bạo lực đầy ám ảnh trong bộ phim 28 Years Later. Theo Boyle, việc sử dụng các thiết bị quay phim gọn nhẹ, đặc biệt là iPhone, đã trở thành công cụ lý tưởng để ông tái hiện một thế giới hậu tận thế đầy chân thực và gây sốc. Điều thú vị là, dù được coi là một trong những đạo diễn có ảnh hưởng lớn đến thể loại zombie, Boyle thừa nhận ông không mấy khi xem phim về xác sống. Cùng Techie tìm hiểu kỹ hơn sau đây!
Quyết định bất ngờ từ khởi đầu
Quay ngược về năm 2001, Danny Boyle đứng trước một thách thức lớn khi thực hiện bộ phim kinh dị hậu tận thế 28 Days Later. Để tái hiện cảnh Cillian Murphy, khi đó còn là một diễn viên ít tên tuổi, lang thang trên những con phố bỏ hoang của London, ông gặp phải vấn đề về kinh phí. Việc phong tỏa cả thành phố là bất khả thi, và dựng lại bối cảnh trên phim trường cũng không khả thi về mặt tài chính. Đứng trước tình thế đó, vị đạo diễn 68 tuổi đã đưa ra một lựa chọn táo bạo: sử dụng máy quay kỹ thuật số Canon nhỏ gọn với độ phân giải thấp.
Điều này đã cho phép ê-kíp ghi hình tại các địa điểm biểu tượng như cầu Westminster và quảng trường Piccadilly chỉ trong chưa đầy một giờ. Quan trọng hơn, chính chất lượng hình ảnh hạt sạn, gai góc của máy quay kỹ thuật số đã tạo nên một dấu ấn thị giác độc đáo, giúp 28 Days Later trở thành một tác phẩm nổi bật và vẫn giữ được sức ảnh hưởng cho đến tận ngày nay.
Tại sao là iPhone?
Gần ba thập kỷ sau, Boyle lại đối mặt với một tình huống tương tự. Như tựa đề, 28 Years Later lấy bối cảnh đúng 28 năm sau đại dịch “Rage Virus” kinh hoàng. Vương quốc Anh bị thế giới bỏ mặc và cô lập đã quay trở về trạng thái hoang dã nguyên sơ, nơi những nhóm người và xác sống còn sót lại tiếp tục vật lộn để sinh tồn. Để tái hiện một thế giới đã bị nuốt chửng bởi thiên nhiên và sự hỗn loạn, Boyle một lần nữa chọn giải pháp quay phim bằng các thiết bị gọn nhẹ, cho phép ông ghi hình tại những khu vực mà máy quay truyền thống khó lòng tiếp cận. Tuy nhiên lần này, bối cảnh là vùng hoang dã Northumbria, và công cụ quay phim chính là một chiếc iPhone.
“Quay phim bằng iPhone giúp chúng tôi di chuyển linh hoạt mà không cần mang theo quá nhiều thiết bị cồng kềnh,” Boyle chia sẻ. “Nhiều khu vực ở Northumbria trông giống hệt như 1.000 năm trước. Nhờ vậy, chúng tôi có thể nhanh chóng tiếp cận những nơi gần như chưa có dấu tích con người.”
Một vòng tròn khép kín trong sự nghiệp đạo diễn
28 Years Later không chỉ đơn thuần là một phần tiếp theo, mà còn là một cột mốc đánh dấu sự khép lại một vòng tròn trong sự nghiệp điện ảnh của Boyle. Bộ phim gốc đã đưa ông – vốn nổi tiếng với các phim hài đen như Trainspotting – trở thành một đạo diễn có khả năng “đa thể loại”. Tuy nhiên, suốt nhiều năm sau đó, Boyle hầu như không quay lại với thế giới hậu tận thế này, thậm chí không tham gia nhiều vào phần tiếp theo 28 Weeks Later (2007).
Lần trở lại này được thúc đẩy một phần bởi chính đại dịch Covid-19, khi hình ảnh London hoang vắng trong phim của ông bất ngờ trở thành hiện thực ngoài đời.
Boyle cho biết có rất nhiều lý do khiến ông và biên kịch Alex Garland quyết định quay lại với thế giới họ đã tạo ra. Nhưng theo ông, chẳng bao giờ là “sai thời điểm” để thực hiện bộ phim này – nhất là trong bối cảnh hiện tại, khi thế giới thật dường như cũng đang tiến dần đến một kịch bản tận thế.
“Chưa bao giờ người ta ngừng khao khát các câu chuyện hậu tận thế,” Boyle nhận định. “Có thể là vì chúng ta đang sống trong thời kỳ tệ hại nhất, tôi không chắc. Nhưng chắc chắn là những điều kinh hoàng trên thế giới không hề giảm đi kể từ lần đầu chúng tôi làm phim. Thậm chí, thì chúng còn tồi tệ hơn, và điều đó thấm đẫm vào từng khung hình, dù là nỗi kinh hoàng của chiến tranh hay của dịch bệnh.”
Hiệu ứng bullet time “phiên bản giá rẻ” từ iPhone
Hồi đầu tháng 6, IGN đã hé lộ hậu trường sản xuất 28 Years Later, cho thấy một dàn thiết bị khổng lồ với 20 chiếc iPhone 15 Pro Max được trang bị phụ kiện đặc biệt, sắp xếp thành hình bán nguyệt. Boyle giải thích cách hệ thống iPhone này cho phép ông ghi lại các cảnh hành động phức tạp từ nhiều góc quay cùng lúc.
“Nó cho phép chúng tôi tạo ra cái gọi là ‘bullet time phiên bản giá rẻ’,” ông nói, ám chỉ hiệu ứng làm chậm thời gian nổi tiếng từ The Matrix. Tuy nhiên, nếu The Matrix dùng kỹ xảo đó để mô tả các pha hành động siêu thực, thì Boyle lại dùng nó để khắc họa sự tàn bạo một cách trần trụi trong thế giới ông xây dựng.
Ngoài dàn rig đặc biệt, iPhone còn được sử dụng như “máy quay chính” cho bộ phim. Boyle hết lời khen ngợi khả năng quay tức thời của điện thoại, điều mà máy quay điện ảnh truyền thống khó lòng mang lại. Thậm chí, trong một vài cảnh, ông còn đưa hẳn iPhone cho diễn viên tự quay theo góc nhìn của nhân vật, tăng tính chân thực và cá nhân hóa.
Tất nhiên, việc quay bằng iPhone không phải lúc nào cũng hoàn toàn suôn sẻ. Đạo diễn Boyle thừa nhận có vài bất tiện nhỏ, chủ yếu đến từ hệ điều hành được thiết kế quá thân thiện với người dùng. Ví dụ, camera của iPhone tự động lấy nét vào chủ thể sáng hoặc nổi bật nhất. Điều này phù hợp với chụp ảnh thông thường nhưng hóa ra lại gây rối với nghệ thuật điện ảnh, nơi sự kịch tính thường không nằm ở những yếu tố trực quan nhất.
Tuy nhiên, Boyle cho rằng những bất tiện ấy không đáng kể so với những ưu điểm vượt trội. iPhone có khả năng quay 4K ở 60 khung hình/giây (fps), giúp ông vừa ghi lại vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, vừa không bỏ lỡ sự khốc liệt của bạo lực – và tất cả chỉ với một thiết bị nhẹ hơn nhiều lần so với máy quay thời 28 Days Later.
Không xem phim về zombie
Kể từ bộ phim 28 Days Later, có thể thấy cách kể chuyện về zoombie trong bộ phim 28 Years Later đã có sự thay đổi sâu sắc. Điều này phần lớn nhờ vào kịch bản của biên kịch Alex Garland.
Tuy nhiên, Boyle thừa nhận ông gần như không xem bất kỳ phim zombie nào khác.
“Tôi thường tránh xem chúng,” ông chia sẻ. “Tôi thấy tốt hơn khi Alex là chuyên gia, còn tôi thì không. Như vậy giúp chúng tôi cân bằng khi làm phim.”
Sau tất cả, 28 Years Later là một trong số những bộ phim đang thúc đẩy thể loại zombie tiến về phía trước – cả trong cách kể chuyện lẫn công nghệ làm phim. Và dù phải mất 22 năm để đến với phần tiếp theo – một hành trình khá dài và gấp ghềnh, dường như bộ phim đã xuất hiện đúng thời điểm.
Dù vậy, một số người đều có chung thắc mắc: tại sao Boyle không đợi thêm vài năm nữa – đến năm 2031 – để phần tiếp theo diễn ra đúng 28 năm sau bản gốc, như tên gọi? Câu trả lời của đạo diễn khá châm biếm và dí dỏm: “Dĩ nhiên làm vậy sẽ “cute”, và hiệu quả về mặt maketing. Nhưng ai mà biết lúc đó tôi còn sống hay không, nên thôi làm luôn kẻo trễ”
>>Xem thêm: Pixar dùng “chiêu trò” kỳ lạ nhưng cực hiệu quả để thúc đẩy sự sáng tạo